Bài thơ này mình được truyền cảm hứng bởi bài viết “Chầm chậm bên anh" của cô Hạnh, và bởi một người mà mình đang rất nhớ, nhưng vì chẳng thể ở bên anh, nên chỉ có thể lặng thầm "chầm chậm nhớ anh" mà thôi !
Chầm chậm nhớ anh
Hoàng hôn buông giữa lưng đồi
Mặt trời e thẹn, ánh chiều dần trôi
Trà mật ong nhấp ngọt môi
Để cho em được chầm chậm nhớ anh
Bởi vì
Vội vàng lại dễ vỡ tan
Thế nên em chỉ chầm chậm nhớ thôi !
Chầm chậm mơ giấc xa xôi
Để không ghét mình vì còn nhớ anh
Chẳng là gì ...
Để anh không phải bận lòng
Để em cũng chẳng mong chờ nhiều thêm
Có anh, đời bỗng êm đềm
Nên em vẫn muốn chầm chậm nhớ anh
Giấu niềm thương mến ở đây
Không cho anh biết, chẳng kể anh hay !
Để được lặng lẽ ngất ngây
Em thêm một ngày chầm chậm nhớ anh
P/S 1: Ảnh chụp bằng NikonFE10 với film Kodak Vision 3 500T
P/S 2: Vì lười suy nghĩ viết dài nhức đầu nên mới làm thơ cho ngắn gọn, làm thơ xong thì thấy nhức đầu hơn :)))))))
Comentários